
Hạnh phúc là một chuyến đi. Hành trình nào cũng có đích. Em
và một nỗi buồn đứng lại, nhưng Hạ vẫn trở gót theo mùa và
chờ đợi ích chi?
Tình yêu đã làm gì để em đỏ mắt? Hãy bỏ cái ra đi ra phía
ngoài sự thật, để nắng đốt nồng nàn và gió gọi tên. Để phố vẫn
cong trong mắt chiều lên.
Đừng tin vào lãng quên như một người tri kỷ. Nhiều con đường
không có trong lý trí. Một em với một em bằng cuối cùng vẫn
một. Hành trình hạnh phúc vẫn ra đi.
Bùi Sỹ Nguyên