Tuesday, November 24, 2009

#31 - Hành Trình Hạnh Phúc (Sưu Tầm)




Hạnh phúc là một chuyến đi. Hành trình nào cũng có đích. Em
và một nỗi buồn đứng lại, nhưng Hạ vẫn trở gót theo mùa và
chờ đợi ích chi?


Tình yêu đã làm gì để em đỏ mắt? Hãy bỏ cái ra đi ra phía
ngoài sự thật, để nắng đốt nồng nàn và gió gọi tên. Để phố vẫn
cong trong mắt chiều lên.


Đừng tin vào lãng quên như một người tri kỷ. Nhiều con đường
không có trong lý trí. Một em với một em bằng cuối cùng vẫn
một. Hành trình hạnh phúc vẫn ra đi.


Bùi Sỹ Nguyên

Thursday, November 19, 2009

#30 - Thanksgiving - Lễ Tạ Ơn



Tuần sau là ngày lễ tạ ơn, là một ngày lễ cũng lớn để chuẩn bị bước vào giáng sinh và năm mới.  Lễ tạ ơn thì mọi người nên cảm ơn lẫn nhau và cảm ơn những gì người khác đã làm cho mình và tỏ lòng biết ơn đó tới những người mà mình cho là xứng đáng.  Trong chổ làm tôi họ đã tạo một bức tường lớn với tựa là “Wall of Thanks” và những tấm thiệp thật xinh để cho mọi người có thể viết tặng nhau những lời chúc, những lời cảm ơn hoặc chỉ là một lời nhắn vui vẻ với nhau thôi.  Tôi và nhóm bạn cũng có viết cho nhau những lời nhắn với nhau, rất là vui và đầy kỷ niệm, có lẽ sau này khi nhìn lại sẽ là một đoạn thời gian đáng nhớ và khắc ghi.

Lễ tạ ơn là một phong tục lâu đời của người mỹ, đến ngày này thì gia đình tụ tập nhau lại ăn uống, trò chuyện với nhau.  Món chánh trong buổi ăn thường là gà lôi và bánh ngọt trái cây và apple cider.  Tôi chỉ không hiểu, tại sao hễ tới ngày này họ lại phải giết gà, ngày đi cám ơn, tỏ lòng cám ơn và lễ tạ ơn, họ lại đi giết một con vật để tạo không khí náo nhiệt trong gia đình, như vậy nói lên được gì nhỉ?  Mà thôi, mỗi người có một lý lẽ riêng của họ.  Thôi chúc ngày lễ tạ ơn vui vẻ nghen mọi người.




Wednesday, November 18, 2009

#29 - Mirror, Mirror! Gương Thần - Thanh Bùi

Song of the day

Love the song...enjoy everyone



download this song in mp3 click here

#28 - Anh Lãm và Salt Lake City – Phần 2








(tiếp theo phần 1)



Phần 2


Sáng thứ bảy (ngày 7), anh Lãm nhắn tin trên facebook là sẽ qua Salt Lake ngày 10 tới ngày 13 và sẽ gọi điện thoại cho tôi khoảng thứ ba hoặc thứ tư để hẹn ra tâm sự, tán dóc.



Tối ngày thứ ba anh Lãm gọi lúc đó tôi đang chuẩn bị về nhà, khi bắt phone lên, nghe giọng anh bên đầu dây, anh nói rằng: “anh Lãm mới xuống phi trường, vừa về tới hotel, mệt quá em ơi, bay gần tám tiếng đồng hồ, mệt chịu không nổi” anh Lãm chỉ gọi báo rằng ảnh đã tới nơi an toàn và nói là hôm sau sẽ gọi điện cho tôi rồi hẹn lại giờ giấc cho chắc ăn.



Thứ tư lúc khoảng 12:30 chiều, anh Lãm gọi lúc tôi đang ở chổ làm, anh nói: “hôm nay anh rãnh rồi, chiều mấy giờ em với anh Chinh rãnh, hẹn ra gặp mặt” thế rồi hẹn anh 7:30 chiều gặp anh em hàn quyên.  Cũng vào chổ cũ, cũng khách sạn đó, cũng khoảng giờ đó, cũng là người đó. Anh Lãm bước ra từ khách sạn và phóng ào và chiếc xe “hi anh Chinh, hi Tiên”. Anh vẫn như ngày nào, vồn vã và vui tánh. Nhớ lại hai năm trước khi gặp anh, hoàn cảnh cũng xảy ra tương tự làm tôi cảm thấy như là tất cả đang quay ngược lại thời gian và diễn ra thêm một lần nữa. “Anh đói không? Muốn ăn gì?” tôi hỏi. “đồ Tàu, Việt, Mỹ, cho anh lựa”. Tôi chơi một tràng câu hỏi và lúc đó anh cũng chỉ kịp nói một câu như cũ “đồ Việt”. Lại cũng câu nói đó vào hai năm trước tôi cũng đã nghe.


Lúc đó cũng đã khoảng 7:35 chiều rồi, anh lại đòi đồ Việt và ngày hôm sau anh lại phải đi chuyến máy bay sớm về lại Toronto cho nên tôi không có dịp để chở anh đi ăn ở cái tiệm xa hơn ngay khu West Valley, chỉ kịp cũng chở anh tới Mì Lai Cai.
 

Monday, November 16, 2009

#27 - Phim 2012




Phim dài khoảng 2 tiếng rưỡi, tính luôn quảng cáo.
Phim 2012 được quảng cáo rất hùng hồ vào vài tháng trước khi phim ra mắt cùng khán giả, nhiều người đã mong đợi và truyền miệng với nhau, hẹn hò nhau cùng đi. Khi đến ngày trình chiếu,
các rạp phim đông đảo những khách tới và đặc biệt trong các rạp chiếu 2012 là đông đảo nhất, những xuất chiếu thì bán chạy như tôm tươi. Có nhiều xuất vé đã bán hết không đủ để khách mua. Theo thống kê hiện tại thì phim chỉ ra được bốn ngày mà đã kiếm được khoảng $65 triệu.

Khi phim được chiếu ra khắp rạp trên khắp nước mỹ, tôi cũng lật đật đi coi cho biết, phim không hay bằng “The Day After Tomorrow”, phim đó logic và không “xạo” như phim này, kỹ xảo hồi đó không có “dư dả” như bây giờ cho nên coi cảm thấy thật hơn, mặc dù phim đó cũng ghép cảnh ì xèo. Tình tiết phim này hay, cốt truyện tốt, câu chuyện nói lên lòng nhân hậu của người với người, coi hồi hộp làm nhiều lúc tim muốn rớt ra ngoài. Nhưng ghét nhất cái khúc người grandma trong phim đó giết con gà còn đang sống nhăn răng, tuy không có chiếu rõ cảnh giết nhưng nhìn thấy tội cho con gà quá đi. Coi tới khúc đó, tôi lên một câu khẳng định rằng “Phim này nhảm, ác, dở ẹt!!”, thật ra cũng chỉ vì con gà đó làm cho tôi ghét bộ phim thôi. Nhưng coi càng tới khúc sau thì càng thấy phim càng xạo, nhưng kệ, càng khúc cuối thì máu tôi cũng lên theo từng khúc, hồi hộp không biết rồi sẽ ra sao.

Saturday, November 14, 2009

#26 - Đón Cậu Tuấn Từ Việt Nam




Delta 1182 là chuyến bay của cậu Tuấn đáp xuống phi trường Salt Lake City ngày hôm nay.  Chuyến bay đến trễ hơn dự định khoảng 21 phút, dự định ban đầu là đáp xuống lúc 7:20pm nhưng sau đó thông báo trên bảng là tới lúc 7:41pm.  Lâu rồi không gặp cậu, thấy cậu vẫn vậy, không khác gì cho mấy, nhưng chắc là khi cậu Tuấn nhìn thấy mình nghĩ là khác lắm, vì lâu lắm rồi không có gặp cậu, và hình như mình đã “béo” hơn xưa thì phải :-?  Rồi thì mọi chuyện cũng vây quanh cậu và hỏi thăm cậu ra sao? khỏe không? Cho đến khi mọi người lấy hành lý cho cậu rồi thì chắc là mọi người đã kéo nhau về nhà bà Mười thì phải.  Chuyện gì xảy ra sau đó thì mình không biết, vì sau khi đón cậu, lo ham đi coi phim 2012 mới ra ngày hôm qua (Nov. 13) đã không có cơ hội tới nhà bà Mười để già chuyện tiếp, thôi thì tạm coi hình cho vui nha.


#25 - Hãy Chờ Anh - Phan Đình Tùng (Ballad Version)

Hôm nay nghe nhạc nghen ;)



Người ơi đừng nên khóc nhé khi đông giá lạnh vắng anh kề bên,
Mùa xuân rồi lại sẽ đến và ta sẽ mãi có nhau người ơi,
Nước mắt em chợt rơi hạnh phúc n
trên vành môi,
Là ngày anh phương xa,
Mang theo giấc mơ chúng ta trở về,


Hạnh phúc sẽ là niềm tin cho lòng anh nhớ nơi phương xa,
Mình cố lên vì ngày mai anh và em sáng tươi rạng ngời,


Ánh mắt em cười vui cho lòng anh thêm bao sức mạnh,
Đường dài còn nhiều chông gai nhưng vì em anh sẽ vượt qua,
Người có biết lòng anh nhớ đem từng đêm nhớ em thật nhiều,
Chỉ muốn mau được về đây để được ôm dấu yêu vào lòng,
Cố lên em vì anh sẽ lại mang yêu thương trở về,
Và rồi một ngày mai đây ta có nhau muôn đời nhé em.

Thursday, November 12, 2009

#24 – Anh Lãm và Salt Lake City – Phần 1





Phần 1

Người bạn trên mạng nói chung quy cũng là một người bạn giống như những người bạn khác ở ngoài đời.  Anh Lãm là một trong những người bạn tôi quen trên mạng qua mạng kết nối ở trang web www.thoiaotrang.com (TAT). Tôi gia nhập trang web này từ lúc năm 1999 thì phải, lúc đó thì nhóm còn là trong trang www.muctim.com, chỉ là sau này mới đổi qua TAT và tham gia cho đến tận bây giờ.  Hồi đầu chúng tôi chỉ quen biết nhau vậy thôi, không có nói chuyện nhiều vì tôi không biết anh ở ngoài đời ra sao, chỉ biết anh tên Lãm, ở Canada vậy thôi.

Lần đầu tiên chúng tôi gặp nhau cũng là lúc anh qua bên Salt Lake này công tác, năm đó là tháng 12 năm 2007.  Lần đó, anh Lãm chưa biết tôi ở Salt Lake city, khi anh biết anh phải bay qua tận Salt Lake city xa xôi này công tác, anh lên forum trang TAT hỏi han có ai ở đấy không để hẹn ra nói chuyện vì đi xa cho nên kiếm bạn tán dóc cho đỡ buồn và coi như có thổ địa để biết thêm về thành phố đó.  Ở SLC thì có tôi, nick trên mạng là TinhNhi và một cô bạn kia nữa nick là Xitrum tên thật là Nghi, nhưng hình như lần đó cô ta không có lên mạng để đọc được bài viết của anh cho nên rốt cuộc chỉ có tôi ra gặp anh.

Lần đầu gặp anh lúc đó trời tuyết đang đổ rất nhiều, lạnh thấu xương, nhưng đối với anh thì nhiệt độ lạnh đó không có khác mấy so với thành phố Toronto, Canada anh ở.  Lần đầu gặp đó, thấy anh vui vẻ, thân thiện, nói chuyện rất vui và thấy hạp.  Nói thật trước khi gặp anh, nhìn hình trên mạng do nhỏ Lan aka Mắt Nheo (mặt dù nhỏ không bao giờ biết nheo mắt cả) đưa cho tôi thì trong đầu tôi nghĩ “à, anh chắc khó tánh lắm vì nhìn mặt anh hơi… dữ”.  Nhưng cũng đúng, bạn đừng bao giờ chấm điểm một cuốn sách qua trang bìa của nó.  Bên trong cái lớp vỏ hơi dữ và khó chịu ấy của anh là một tánh tình vui vẻ, hài hước và thân thiện.

Lúc gặp anh là anh đang ở trong Peery Hotel nằm trên đường 110 W 300 S, cái hotel này có nhiều cái vui mà mãi đến tận lần thứ hai gặp mặt khi anh trở lại SLC và cũng ở khách sạn đó thì anh mới kể cho tôi biết mà tôi sẽ nói thêm một lát nữa đây.  Anh leo lên xe do anh Chinh lái và chúng tôi chào hỏi niềm nở với nhau rồi tôi hỏi: “anh Lãm đói không nè, anh muốn ăn gì?” anh nói ngay “mấy hôm nay qua đây toàn bị ăn đồ mỹ không hà, không có miếng cơm vô bụng thôi cho anh đi ăn đồ Việt Nam đi” và chúng tôi chở anh tới quán Việt Nam cũng không xa nơi anh ở mấy, được gọi là Mì La Cai .

Bắt đầu cuộc gặp là như thế, lần đầu gặp nói chuyện với anh cũng vui nhưng tôi không còn nhớ chúng tôi đã nó gì với nhau nhiều, cé lẽ thời điểm đó tôi chưa có viết blog, hoặc trí nhớ nó tệ hơn bây giờ chăng ?  Thôi thì để tôi kể về lần gặp thứ hai để đền bù vậy .


sẽ tiếp tục vào phần 2

Tuesday, November 10, 2009

#23 – Bài Thơ Xưa





Có thể biết vầng trăng kia sẽ khuyết

Như tình ta đã quên lãng dần phai

Em đau nhói ôm đầu về kỷ niệm

Về một thời mà ta còn của nhau






Thuở ban đầu em tập biết làm thơ

Em xin viết để quyện vào dĩ vãng

Em xin viết cho tình ta thêm nặng

Thế mà lòng anh đã trót về đâu



Thế giới kia không thể chứa đôi mình

Vì tim anh vẫn còn trên mặt đất

Em không biết một mai ta chia cách

Ân tình này em sẽ gởi về đâu ?

Monday, November 9, 2009

#22 – Tôi Thích Viết





Tôi nhớ tôi rất thích viết lách từ khi tôi lên lớp năm, dù những chuyện nhỏ hay lớn, tôi cũng đều cầm cây viết lên và để rồi ghi ghi chép chép.  Mặc dù sau đó có thể tôi xóa đi hết và xé đi trang giấy tôi vừa viết, hoặc mỉm cười vì cái cảm xúc lúc đó, nhưng viết là niềm đam mê của tôi.

Thời bây giờ hiện đại hơn chút, có vi tính thì không cần chuyện gì cũng phải viết, tôi chỉ cần ngồi trước máy vi tính là sẽ có ngay một đoạn văn ngắn do tôi đánh máỵ

Nhưng không hiểu sao, tôi vẫn thích cầm viết và viết, có thể là viết lên cuốn lịch tôi luôn mang theo bên mình về những hoạt động hằng ngày, có thể là nhật  ký mỗi đêm khi buồn, hoặc có thể là chỉ viết vẫn vơ thế thôi .

Thursday, November 5, 2009

#21 – Tử Vi thứ Sáu ngày 6 tháng 11, 2009




Thiên Bình (22/9-22/10)

Thiên Bình đã làm việc rất chăm chỉ và cố gắng hết sức, nhưng có vẻ như thành công vẫn chưa mỉm cười với bạn. Tuy nhiên, đừng vì thế mà nản lòng, bạn hãy luôn duy trì thái độ này nhé. Tất cả những thất bại trong quá khứ không đơn giản chỉ là thất bại, chúng chính là bước đi cần thiết để bạn có thể đạt được những mục tiêu cao cả hơn. Tiếp tục làm việc và chẳng bao lâu nữa bạn sẽ có được một điều bất ngờ thú vị đấy.

Hover Pin It Code