
Mùa cưới có khác, nhiều người đám cưới quá. Hôm nay cũng vậy. Đi dự một đám cưới với tư cách là anh của cô dâu và đứng tiếp khách cùng nhà gái. Nhìn em trong bộ áo cưới trông thật là xinh, nhìn em thật hạnh phúc… Vẫn nụ cười ấy, em cười rất tươi, hồn nhiên, vô tư và thật hiền hòa. Còn chú rể khá cao, trông đẹp trai và nhìn khôi ngô tuấn tú nhưng có vẻ hiền lành và ít nói hơn em…
Thế là mình quen nhau đã hơn 12 năm rồi đấy. Khi nghe tin em cưới, mẹ suýt xoa bảo ” Tiếc thế, con bé đấy ngoan mà tình cảm. 6 năm mày đi Hàn Quốc nó cứ ở nhà chờ. Lễ tết rồi sinh nhật mẹ năm nào nó cũng tới, cũng tặng quà thăm hỏi chẳng bao giờ quên…Mày mà vẫn yêu nó, có phải bây giờ nên nợ nên duyên ko… “
Ngày em cưới mẹ bận, mẹ bảo ra lấy xe đưa mẹ đến gặp em trước ngày cưới một lần. Em ra đón vẻ mặt rạng rỡ cười ko giấu nổi sự tỏ vẻ ngạc nhiên. Mẹ khen em xinh, anh cười. Mẹ bảo ” Tiếc quá, suýt làm con dâu của bác rồi ” Em bẽn lẽn ” Anh ý chê con ” Anh quay đi dán mắt vào cái màn hình vô tuyến, châm điếu thuốc ngồi hút một hơi dài…
Bố mẹ em ra tiếp, câu chuyện xoay quanh cái mối tình đầu của hai đứa. Mẹ em tấm tắc khen anh giỏi, nói anh hay… ” Thôi tại cái duyên cái số. Quý cháu nó lắm, coi như con trong nhà,cứ muốn vun vén cho hai đứa nhưng có duyên mà không có nợ. Cháu nó đi bao lâu mới về, vất vả nên suy nghĩ nó khác. Thôi thì làm anh em đối xử tốt với nhau cũng được chị ạh ” Hai bà mẹ ngồi suýt xoa tâm sự, như chẳng biết hai đứa đang ngồi bên. Em nhìn anh, thẳng vào mắt và chẳng nói một lời. Anh quay ra ngoài cửa… trời se lạnh, và gió thổi xung quanh…